[Đoản văn] Chân thật – Chương 2

by rainyalice

Chương 2

Dịch: rainyalice

tumblr_m0e111T1lR1qazj2jo1_500

4.

Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Tôi rất già, đã hai mươi hai, còn tiểu thư vừa tròn hai mươi.

Hắn càng lớn càng xinh đẹp, như hoa anh túc nở rộ, khuynh quốc khuynh thành.

Hắn đẹp như một giấc mộng dễ vỡ.

Và tôi lại có thêm một bí mật.

Năm tiểu thư mười sáu tuổi rốt cuộc cũng từ chối khéo hôn sự của Lạc Hà sơn trang, hắn nói nếu cương quyết phải lựa chọn một người để cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, hắn sẽ chỉ chọn mình tôi.

Nhưng chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau, vả lại người nô tỳ thích là nam tử hán oai phong lẫm liệt.

Tôi đã nói với tiểu thư như vậy.

Tiểu thư rất tức giận, hắn xé rách vạt trước của tôi, cắn một nhát lên cổ, máu chảy ra.

“Nàng là đồ quái thai lòng lang dạ sói!” Hắn vùi đầu vào hõm vai tôi, oán hận căm phẫn.

“Là không tim không phổi.” Tôi sửa lại giúp hắn, cố duy trì sự bình tĩnh không kêu đau.

“Phải làm thế nào, phải làm thế nào nàng mới thích ta?” Hắn lẩm bẩm thì thào, giọng nói bất lực.

“Tiểu thư, xin ngài hãy mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đủ để bảo vệ em.” Tôi vuốt tóc hắn, khẽ nói.

Từ đó tiểu thư không còn say mê sắm vai đệ nhất mỹ nhân nữa, hắn bắt đầu âm thầm luyện võ.

Mỗi ngày luyện võ xong, tiểu thư gối đầu lên đùi tôi, sai tôi bóp đầu cho hắn.

“Tiểu Chân, ngươi nhất định phải đợi đến khi ta trở thành một nam tử hán chân chính.”

Đây là câu tiểu thư hay nói nhất.

Đừng làm tôi thất vọng nhé, tôi vuốt ve khuôn mặt hắn, thầm nói trong lòng.

Ba năm cứ thế trôi đi, Nhạc Chính Quần cuối cùng đã luyện thành võ công tuyệt thế, để nghiệm chứng thực lực của mình, hắn thậm chí còn dùng tên giả “Hùng Bá Thiên” rồi cải trang đi khiêu chiến khắp nơi.

Tháng tư, hắn đả thương chưởng môn phái Côn Luân, tháng năm, hắn khiến trụ trì Thiếu Lâm bị thương nghiêm trọng, tháng sáu, ngay cả bang chủ Cái Bang cũng bị hắn đè bẹp dưới chân.

Gần như mỗi tháng hắn đều đi khiêu chiến một lần, sau đó cả người đầy máu me trở về, đem những chiến lợi phẩm đó dâng đến trước mặt tôi.

—- Ỷ Thiên Kiếm, Tử Đàn Niệm Châu, Phỉ Thúy Đả Cẩu Bổng, mỗi một vật đều là bảo vật có thể dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ, Nhạc Chính Quần dùng chúng để trang điểm cho căn phòng của tôi, giống như một cách bài trí đâu đâu cũng có thể thấy.

 Cuối cùng cũng có một ngày, hắn mang một miếng ngọc bội đến tìm tôi.

“Tiểu Chân, đây là vật ta vừa thắng được.” Hắn nhìn tôi, ánh mắt sáng rỡ lấp lánh.

Tôi giơ tay vuốt lên con rồng trắng giương nanh múa vuốt trên miếng ngọc, không khỏi níu lưỡi lại —- đây chính là lệnh bài của minh chủ võ lâm!

“Ngài… đã lên làm minh chủ võ lâm?” Sắc mặt tôi trong nháy mắt liền kinh sợ tái nhợt.

Nhạc Chính Quần cười to thành tiếng.

“Nàng sợ? Ta cho rằng nàng mãi mãi sẽ không lộ ra vẻ mặt này.” Hắn rất sung sướng mãn nguyện.

“Đồ ngốc, sao ta lại đi làm minh chủ võ lâm chứ?” Hắn choàng qua vai tôi, ôm tôi vào lòng, tì trán xuống.

“Ta đánh thắng minh chủ võ lâm, hắn nói cho ta mượn cái đó chơi mấy ngày.” Hắn khẽ cọ lên mặt tôi, ánh mắt mơ màng như có hơi nước che phủ, “Tiểu Chân, võ công trên bí kíp ta đã luyện xong hết, sau này sẽ không có một ai là đối thủ của ta nữa, ta có thể bảo vệ nàng được rồi.”

 “… Đúng vậy.” Tôi vỗ vỗ vai hắn, “Tiểu thư còn muốn bí kíp mới gì đó, nô tỳ đi…”

Chữ “tìm” vẫn chưa thốt ra, môi đã bị che kín không thèm nể nang.

Tiểu thư nói, hắn đã trở thành đàn ông, hắn muốn tôi.

Ngay tối hôm ấy, tôi dâng hiến mình cho hắn.

Ngay tối hôm ấy, người đau rõ ràng là tôi, nhưng người rơi lệ lại là tiểu thư.

“Tiểu Chân, nàng cuối cùng cũng là của ta, của riêng mình ta.”

Đôi tay trần ôm lấy eo tôi, Nhạc Chính Quần giam chặt tôi trong lòng, vẫn không ngừng lặp lại câu nói ấy.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt tỏa sáng lấp lánh hơn cả những vì tình tú của tiểu thư, chợt cảm thấy ánh trăng đêm nay sao quá đỗi giá lạnh, không thể nào sưởi ấm cái thế giới tăm tối này.

Nếu có thể thổi tắt ánh trăng kia, làm thế giới chìm đắm vào đêm vĩnh hằng, như thế thật tốt biết bao.

Tôi không muốn đối diện với thời khắc khi trời sáng.

5.

“Đây là ý gì?”

Nhạc Chính Quần lẳng lặng nhìn tôi, sắc mặt rét lạnh.

“Như ngươi thấy đó, chúng ta muốn mời Nhạc Chính ‘tiểu thư’ giúp một việc nhỏ.” La Hạo Phong tiến lên phía trước, chắn trước mặt tôi.

“Ta đang nói chuyện với Trương Chân!” Nhạc Chính Quần nổi giận, bắt đầu cuồng loạn.

Nhưng bị trói bởi một trăm sợi tơ thiên tàm và xích sắt đen, đừng nói người phàm, ngay cả thần tiên cũng không thể động đậy. Thế cho nên dù sức lực của hắn có mạnh đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bất lực gào thét.

“La đại ca, tôi đi.”

Tôi mỉm cười với La Hạo Phong, chậm chạp đi tới trước mặt Nhạc Chính Quần.

“Tiểu thư.”

Tôi dịu dàng cất tiếng gọi.

“… Tiểu Chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đang đùa với ta, phải không em?”

Nhạc Chính Quần nhìn tôi đăm đăm, giọng nói vì quá gấp gáp mà hơi run run.

 “Đùa không vui, đừng đùa nữa.”

Trong giọng nói nôn nóng của hắn có ý van nài.

“Em xin lỗi, tiểu thư.”

Tôi thở dài, thành thật nhìn hắn: “Tiểu Chân không thể đợi được nữa rồi.”

“Đợi? Đợi cái gì?”

Hắn trợn tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt ngơ ngác.

Tôi ngắm gương mặt gần như hoàn hảo không tỳ vết của hắn, những lời chuẩn bị sẵn trong đầu chợt tan biến đi đâu mất, trong phút chốc lại chẳng biết phải lên tiếng như thế nào.

Phải nói gì đây?

Còn phải giải thích nữa sao?

Mười lăm năm, tôi đã đợi tròn chẵn mười lăm năm, chấp niệm này sớm đã hòa vào máu thịt, không thể nào thay đổi được nữa.

“Em xin lỗi, tiểu thư.”

Vì vậy tôi chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu, cầm lấy cổ tay của hắn, rút thanh dao găm ra cắt một nhát.

Máu đỏ tươi men theo làn da trắng như tuyết chảy xuống.

La Hạo Phong vội vàng đem cốc cổ độc đã chuẩn bị sẵn ra, tôi nhìn chằm chằm theo những giọt máu chảy vào trong cốc, tham lam mà vội vã, mãi cho đến khi đầy cả một cốc.

Từ đầu đến cuối, Nhạc Chính Quần luôn nhìn tôi lăm lăm bằng ánh mắt lạnh lẽo, giống như đầu bị người ta đá trúng vào vết sẹo, man rợ, khát máu, dữ tợn.

“Ngươi là đồ ma quỷ.” Hắn đột nhiên nói.

Tôi cẩn thận dè dặt ôm cốc cổ vào trong ngực, khẽ mỉm cười.

“Hiện tại vẫn chưa hoàn toàn, nhưng rất nhanh thôi sẽ là như vậy.”

Sắp xếp xong đồ đạc, theo sự chỉ dẫn trên sách cổ, tôi đặt cốc cổ vào trung tâm hồn trận, miệng bắt đầu niệm rì rầm.

Xung quanh lần lượt nổi lên tiếng gió rít gào.

Khi tất cả thần chú đều niệm xong, một vòng xoáy nhỏ xuất hiện từ máu trong cốc cổ, sau đó vòng xoáy càng cuộn càng lớn dần, rồi từ từ phi vút lên giữa không trung, cả phòng đều ngập trong bụi máu đỏ thẫm.

“Quỷ mở cửa, Diêm Vương đến.” Con ngươi của La Hạo Phong bắt đầu hưng phấn mà mở to ra, “Truyền thuyết có thật! Đứa trẻ cực âm luyện được Lạc Nguyệt Tịch, quả nhiên có thể mượn quỷ binh tới!

“Đúng vậy đương nhiên là thật.” Tôi dán mắt vào vòng xoáy đó, mỉm cười, “Bằng không vì sao tôi lại phải khổ cực ẩn náu mười lăm năm? Bằng không vì sao tôi lại phải tìm trăm phương ngàn kế dụ dỗ tiểu thư luyện võ?”

Không cần nhìn tôi cũng biết, sắc mặt Nhạc Chính Quần bây giờ chắc hẳn còn trắng bệch hơn cả người chết.

“Bước tiếp theo là gì? Bước tiếp theo phải làm như thế nào?” La Hạo Phong nhìn tôi, vẻ mặt nôn nóng.

“Bước tiếp theo?” Tôi xoay người nhìn hắn, nhếch khóe môi, “Bước tiếp theo là phải hiến tim một người sống.”

Chưa đợi La Hạo Phong kịp phản ứng, dao găm của tôi đã đâm phập vào ngực hắn ta.

“Ngươi…” Hắn ta trợn trừng mắt nhìn tôi, giống như nuốt phải một con ruồi.

Tôi thành thạo xẻ phanh ngực hắn ra, móc lấy tim ném vào trong dòng máu xoáy. Vòng xoáy càng ngày càng lớn, cuối cùng ở chính giữa hiện ra một cánh cổng màu đồng thau, lũ đầu trâu mặt ngựa lần lượt canh giữ ở hai bên.

Tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác không chân thực, tựa như một giấc mộng, lệ dâng đầy trong hốc mắt.

Mười lăm năm, tròn chẵn mười lăm năm, tôi đã đánh cược tuổi thanh xuân, đánh cược tôn nghiêm, đánh cược cơ thể, thậm chí đánh cược cả tình yêu.

Hít sâu một hơi, tôi nhấc chân bước vào dòng xoáy.

“Tiểu Chân!” Sau lưng truyền đến tiếng thét sợ hãi của Nhạc Chính Quần.

 Tôi quay đầu lại, hắn đang liều mạng kéo căng đống xiềng xích trên người, chẳng thèm để ý đến cổ tay hãy còn đang chảy máu, tơ thiên tàm trắng như tuyết đã nhuộm thẫm bao chấm hoa đỏ thắm.

Trong đôi mắt lệ đẫm mênh mang, tôi chợt cảm thấy hình ảnh nhếch nhác của tiểu thư lúc này, thật đáng yêu.

“Tiểu thư, em xin lỗi.” Tôi nghiêm túc nói với hắn, “Em không còn có thể báo đáp tiểu thư được nữa rồi, em nợ chàng, cả đời.”

Đây là vĩnh biệt.

Bởi vì đã bước qua cánh cổng này, linh hồn của tôi sẽ bị giam cầm vĩnh viễn.

Điều kiện để mượn quỷ binh từ tay Diêm Vương, ngoài hiến trái tim một người sống, còn có một điều kiện khác, đó chính là phải hiến linh hồn của chính mình.

Tôi không bao giờ có thể quay trở lại nhân gian được nữa.

Tiểu thư mãi mãi sẽ không biết, con bé nha hoàn tầm thường ở bên tiểu thư suốt mười lăm năm, thật ra chính là cô công chúa bần hàn đến từ biên giới Nam Cương.

Năm công chúa bốn tuổi toàn gia bị kẻ phản đồ diệt môn, chỉ còn lại một mình lẻ loi cô độc, phiêu bạt khắp nơi chạy đến Trung Nguyên. Cô muốn trở nên mạnh mẽ, cô muốn báo thù cho phụ mẫu huynh đệ của mình. Nhưng cô chẳng có gì hết, chỉ có mỗi đôi bàn tay nhỏ xíu.

Cuối cùng đến một ngày, khi cô đang ăn xin ngoài đường nghe được truyền thuyết về đứa trẻ cực âm của Nhạc Chính gia có thể mượn quỷ binh, công thúa liền tự thề với lòng mình.

Thề rằng từng ngày lớn lên, cô cũng từng bước tới gần ma quỷ.

Hiện tại, cô cuối cùng đã trở thành một con quỷ thật sự.

Tôi bước từng bước vào trong dòng xoáy, bên tai là tiếng gió rít từng đợt sắc lạnh, gọt từng mảng da thịt trên cơ thể tôi.

Khoảng cách ngày một gần, tôi rốt cuộc cũng sẽ biến thành một bộ xương khô đáng sợ.

Tiểu thư sẽ mãi mãi hận tôi.

Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

Thật ra nếu hiến trái tim của đứa trẻ cực âm, tôi vốn không phải chịu nỗi đau cắt thịt đó, nhưng tôi không nỡ.

Bởi tôi đã có lỗi với hắn, tôi hi vọng hắn sẽ sống thật tốt, sống thay phần của tôi.

Gió lạnh thổi ngang qua mặt tôi, mũi tôi đã rơi, miệng tôi đã rơi, cuối cùng nhãn cầu cũng đã rơi.

Không thể nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp của tôi được nữa rồi, cũng không thể nào ngửi được hơi thở thơm dịu của hắn, và cũng không bao giờ còn được len lén hôn lên đuôi tóc của hắn nữa.

“Tiểu Chân quay về đi!”

Đây là lần cuối cùng tôi nghe được giọng nói từ chốn nhân gian, như xé tim xé phổi, đau đớn khôn cùng.

Tôi mỉm cười hạnh phúc.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tiết thanh minh năm nào, cỏ cây thấm đẫm sương sớm, sau cơn mưa mùi hương dịu ngát len lỏi vào mũi, tiểu thư và tôi tay nắm tay ngồi trên cây.

Hắn hái táo gai, còn tôi chà sạch từng quả, đặt vào trong túi áo cho hắn ôm.

Đó là lần đầu tiên hắn nói với tôi: “Phải ở bên ta mãi mãi.”

—– End —–