[Đoản văn] Thần Hi – Chương 1

by rainyalice

Thần Hi

Tác giả: Cố Tây Tước

Độ dài: 3 chương

Dịch: Rainyalice

Chương 1: Thần Hi

Đồng chí Thường Manh là một tiến sĩ không hơn không kém, nhưng điều an ủi duy nhất là năm ấy Thường Manh Manh thật sự rất xuất chúng, nhảy cấp liên tục, vì thế đến giờ đang học tiến sĩ, cũng mới 24 tuổi, như hoa đang độ rực rỡ nhất.

Đáng tiếc, thời kỳ này tiến sĩ cũng coi như diệt vong.

Không biết tên quỷ thất đức nào nói ra? Thường Manh mắng chửi tên đó một vạn lần, vì từ lúc học lên tiến sĩ, đường tình duyên của cô bụi gai đầy lối! Ngay cả mẹ cũng bắt đầu xem thường cô, “Con nói xem con học nhiều như thế để làm gì? Con gái nhà người ta kết hôn mới đúng là có tiền đồ đúng tiêu chuẩn!”

Này này này, trái tim đồng chí Thường Manh Manh héo úa.

Thường Manh chưa có người yêu mà.

Thường Manh lớn lên xấu ư? Không không, may mà ngược lại, nhưng tại sao đến giờ ngay cả mối tình đầu cô cũng chưa có?

Chủ đề này kể ra cũng dài, Thường Manh lúc nhỏ rất đáng yêu rất khả ái, các cậu bé thích cô khá nhiều, thậm chí hồi tiểu học có 2 cậu nhóc đánh nhau vì cô, một cậu còn là học sinh cấp 3, chuyện đánh nhau thực ra không mang lại thương tổn là bao trong lòng A Manh, vấn đề là đến cuối cùng khi thầy giáo phê bình chuyện bạo lực học đường, nghiêm trọng là lôi ra ngòi nổ, cũng chính là đồng chí Thường Manh, bèn nghiêm khắc giáo dục. Lúc đó Thường Manh cảm thấy tình yêu à, hại người.

Vậy là đồng chí Thường Manh tiến thẳng trên con đường Kim Chung Trạo – Thiết Bố Sam [1] học lên trung học, đại học, thạc sĩ, tiến sĩ.

Dùng lời cô bạn thân để nói, chính là: Đã không còn là phụ nữ bình thường nữa rồi.

Hey, A manh không bằng lòng, cô chẳng qua chỉ cảm thấy trò chơi tình yêu tốt nhất là chờ đôi bên đều trưởng thành hẵng tính. Hợp phách thì kết hôn, không hợp phách thì bạn bè nói bái bai, càng hòa hợp càng tốt.

Tiểu thư bạn thân nghe xong, trở mình khinh bỉ, “Đồng chí Thường Manh, mày còn có thể bớt thô tục hơn không! Mày có tế bào tình yêu không, có tế bào lãng không? Hả!”

Thường Manh nói: “Tế bào lãng mạn cũng không thể ăn được. Mày muốn ăn hoa hồng hay là ăn bánh bao hả?”

Bạn thân rơi lệ, trong đầu niệm một vạn lần “Không nghe thấy bánh bao không nghe thấy bánh bao…” Sau đó dứt khoát cùng bạn thân số 2 bên cạnh mơ màng về soái ca, không hẹn mà gặp, có hôn nhân hoàn mỹ và H rúng động lòng người.

Thường Manh “xì” một tiếng, nói: “H có thể làm cơm ăn, ấu trĩ.”

Nhưng Thường Manh Manh, nhân vật thế này, lại đi kết hôn vào quốc khánh một năm sau.

Thường Manh và Thịnh Thần Hi.

Khi biết được tin Thường Manh kết hôn, mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng khi biết được đối tượng A Manh kết hôn là Thịnh Thần Hi, tất cả hỗn loạn bạo động!

Thịnh Trần Hi, vốn là ông tổng của một công ty cổ phần trong thành phố, tuổi trẻ xuất chúng, mẹ hắn lại giàu có!

Tại sao ai cũng biết Thịnh Thần Hi là thần thánh phương nào? Thành phố bọn họ tuy cũng là thành phố phát triển, nhưng thiên về cảnh quan du lịch, chứ không phải công thương nghiệp, vì thế công ty cổ phần trong thành phố cũng không có nhiều, nhưng họ Thịnh lại dẫn đầu trong số đó, nào là báo chí nào là nhân vật tuần san nào là lãnh tụ kinh tế xuất sắc của thành phố, cái tên của Thịnh Thần Hi cùng ảnh chụp chỉ cần xuất hiện, không bất ngờ tất sẽ chiếm trên trang đầu.

Được, hiện tại Thịnh Thần Hi đã kết hôn, đối tượng kết hôn còn là Thường Manh!

Đám bạn thân không bình tĩnh được nữa.

Vào lúc đó, thời khắc đó đều gọi tới bức cung.

Câu trả lời của Thường Manh là: “Không phải đã nói rồi còn gì, hợp thì sống cùng nhau thôi.”

Hợp cái rắm ấy!

Đám bạn thân dở khóc dở cười, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì hả? Mày sao lại trói được Thịnh Thần Hi thế? Đừng keo kiệt chứ, nói ra để bọn tao cũng theo mà học hỏi kinh nghiệm chút nào!”

Thường Manh bên kia không nói gì, bởi có người đang gọi cô, “Manh Manh, giúp anh cầm áo khoác.” Giọng nói trầm thấp mang từ tính đánh vỡ từng mảnh từng mảnh.

Đám bạn thân không hỏi được, nhưng sự thật chính là, như đồng chí Thường Manh nói, hợp thì sống cùng nhau.

Bầu trời duyên phận cụ thể bắt đầu từ, một lần mẹ Thịnh Thần Hi cùng mấy bà lớn giàu có đi shopping, một cô tiểu thư được nuông chiều không biết phải trái tranh một cái áo choàng với bà, tức đến mức bà phát bệnh tim, vừa may lúc ấy đồng chí Thường Manh đương tạt qua phố hàng hiệu muốn đến quảng trường đầy thức ăn ngon trước mắt, ăn no nê một bữa, sống qua cuối tuần buồn thiu không có bạn trai, xưa như trái đất lại bắt gặp, sau đó kịp thời xử lý tình huống cấp bách.

Với một vị bác sĩ khoa ngoại tiếng tăm lừng lẫy, chuyện cấp cứu nhỏ nhặt này đương nhiên chỉ là chút lòng thành, vì thế Thịnh phu nhân khi ấy liền suôn sẻ tỉnh lại.

Về sau lúc Thịnh lão phu nhân nằm viện, lại vừa vặn chọn trúng bệnh viện Thường Manh đang công tác, cũng chính là bệnh viện hàng đầu trong thành phố.

Khi đó lão phu nhân vừa trông thấy Thường Manh ngay lập tức đã nhận ra, kêu lên: “Trời ơi, cháu chẳng phải là cô gái lần trước đã cứu ta sao! Hóa ra lại còn là bác sĩ nữa.” Lão phu nhân nói xong, đoạn quay sang viện trưởng đang cung kính nhắc nhở những chuyện cần chú ý với bà, hắng giọng: “Lão Hồ à, về sau hãy để cô gái này điều trị cho ta.”

Thường Manh ù ù cạc cạc trở thành bác sĩ phó chủ quản của Thịnh lão phu nhân.

Trong lúc ấy, người đàn ông anh tuấn đóng bộ âu phục giày da ngồi trên sô pha trong phòng bệnh cao cấp cũng nhiều lần liếc nhìn người đang tiếp lời, “Nhưng phu nhân… tôi thuộc khoa giải phẫu thần kinh.”

Thịnh lão phu nhân: “…”

Nhưng tuy vậy, Thịnh lão phu nhân vẫn chỉ định cô, mà đồng chí Thường Manh phàm là người ăn cơm nhà nước nghe theo cấp trên phục vụ không thể có ý kiến, cũng chỉ có thể phụng mệnh đảm đương y tá cao cấp.

Thường Manh đây những cái khác không dám nói, nhưng chung sống cùng người già lại đặc biệt hòa hợp. Chủ yếu cũng từ chỗ bà mẹ khó trị của cô tôi luyện thành. Vì thế chỗ Thường Manh ở cùng với lão phu nhân còn được gọi là “phòng bệnh tiếng cười”.

Lão phu nhân có lần nghe nói bác sĩ Thường Manh Manh vẫn còn độc thân, ngay lập tức bùi ngùi nói: “Ôi, đứa con bất hiếu của ta cũng thế! Mấy cô cậu trẻ tuổi các người, thật không biết nghĩ kiểu gì, đứa nào cũng chẳng vội kết hôn, thật là muốn bức chết những người làm trưởng bối như chúng ta.”

Sau đó đồng chí Thường Manh Manh nói: “Thật sao, nếu không thì cháu với anh ta kết thành đôi là được rồi!”

Thịnh phu nhân rất thích Thường Manh, tất nhiên ngoài việc rất hài lòng về tướng mạo và tính cách của cô, cũng không loại trừ việc lão phu nhân đối với gia đình dòng dõi thư hương và bằng cấp cao như cô rất vừa ý.

Nhưng đúng lúc Thịnh phu nhân muốn vỗ tay nói được, ngoài cửa phòng bệnh cao cấp vang lên 3 tiếng gõ rất nhịp nhàng, rất phong độ. Đẩy cửa bước vào chính là Thịnh tổng – “đứa con bất hiếu” theo lời Thịnh phu nhân.

Một thân trang phục phẳng phiu, khí chất cao quý, anh tuấn vô song.

Quả nhiên là tinh anh của gia đình quý tộc hơn 3 đời bồi dưỡng nên.

Ấn tượng đầu tiên của Thường Manh đối với quý ông nọ chính là, đẹp trai. (Cô đã quên mất cái hôm mình bị Thành lão phu nhân nhìn trúng, người nọ ngồi trên ghế sô pha, còn nhìn cô chằm chằm.)

Mà ấn tượng thứ hai của đồng chí Thường Manh về Thịnh Thần Hi đó là, người có tiền đây. Con mẹ nó cứ vào mãi cái nhà hàng cao cấp đến cô cũng không biết dùng bộ đồ ăn thế nào! Tiền boa mỗi lần đều khiến cô xót chết đi được!

Ấn tượng thứ ba của đồng chí Thường Manh về Thịnh Thần Hi đó là, thưởng thức cao như thế… tại sao lại nhìn trúng mình nhỉ?

Đương nhiên A Manh lập tức cũng ngộ nhận, mình cũng rất xuất sắc đấy chứ. Thường Manh lập tức soi gương, nhìn trái nhìn phải, mi xem, khuôn mặt này, chính là khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, trắng trẻo ửng hồng đầy mịn màng, còn vóc dáng này, chỗ nào nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, đầy thướt tha.

Vì thế sau này Thường Manh rất tự nhiên rất hài hòa bắt đầu cùng Thịnh Thần Hi yêu đương.

Mà Thịnh Thần Hi tại sao ngày đó khi tiễn bác sĩ phó chủ quản của mẹ ra cửa lại nói một câu, “Về đề nghị của em, tôi không có ý kiến gì.” Không thể nào biết được.

Thực ra khi ấy Thường Manh cớ sao không thể biết, cô vốn không nghe rõ hắn ta đang nói gì? Nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại.

Nguyên là bác sĩ Thường muốn nói: “Ngài hiểu lầm rồi.” Kết quả nói ra lại thành, “… Ơ.”

Khí thế người nọ thật quá mạnh mẽ.

Vì vậy nói tóm lại, “tình yêu” của hai người bắt đầu với màn mỹ nữ cứu anh hùng… Mẹ nó, thôi thì cũng coi như một câu chuyện đẹp!

Nhưng Thường Manh và Thịnh Thần Hi chính thức qua lại vào một tháng sau. Trước đó phát hiện rằng, người đàn ông được xã hội tâng bốc lên tận đỉnh này thật ra rất… “cặn bã”.

Cặn bã thế nào?

Thứ nhất, bên ngoài đưa tin Thịnh Thần Hi tao nhã lễ độ, khiêm tốn có tiếng. Trên thực tế, hắn chẳng qua lười nhiều lời với bọn họ. Dùng nguyên lời của bản tôn mà nói chính là: “Tôi đời nào lại đi tán gẫu mấy thứ vô dụng cùng những người này, bảo bọn họ cút đi.” Ngắt điện thoại của thư ký riêng, ngẩng đầu nhìn Thường Manh nói: “Sao thế? Đồ ăn không ngon sao?”

A Manh được quan tâm vừa mừng vừa lo, hơn nữa —- người này cẩn thận vẫn hơn!

Thứ hai, Thịnh Thần Hi rất khôi ngô, ai ai cũng biết. Cho dù là Thường Manh – người trước giờ chẳng có trình độ cảm nhận đàn ông, cũng cảm thấy dù về sau quý ông nọ có phá sản, chỉ dựa vào khuôn mặt đó, vóc dáng đó, đôi chân dài đó, khí chất đó, cứ thế mà phát đại tài no problem!

Mà Thịnh Thần Hi cũng ý thức được điểm mạnh của mình, hắn tuy rất khiêm tốn, rất trầm tĩnh, rất tao nhã, chẳng thèm so bì độ anh tuấn với người khác, nhưng lúc thấy cô bạn gái đáng yêu của mình đang cảm thán về thằng cha nào đó trên tivi: “Ngôi sao này đẹp trai quá đi mất”, hắn sẽ kêu: “Hừ.”

Thứ ba, Thịnh Thần Hi rất trẻ, báo chí bên ngoài đưa tin khoảng 30 tuổi, trên CMND là 26 tuổi. Thực tế lại là 28 tuổi. Tại sao lại phức tạp như thế hở?

Căn nguyên là, có một lần Thường Manh giở báo xem, lật đến đoạn viết người gánh vác nhà họ Thịnh hiện tại – Thịnh Thần Hi gần 30 tuổi, bản lĩnh cùng năng lực đã khiến nhiều lão cổ hủ khiếp đảm, sự phát triển của nhà họ Thịnh sau 10 năm cực thịnh thế nào không cần nói cũng biết, blah blah…

Khi ấy Thường Manh yếu ớt hỏi một câu, “E hèm, Thịnh Thần Hi này, anh 30 rồi à?”

Bởi Thịnh Thần Hi rất bận, vì thế rất nhiều cuộc “hẹn hò” đều ở phòng làm việc của hắn.

Thịnh Thần Hi rời mắt khỏi cặp tài liệu liếc một cái, hơi nhếch mi nói: “Sao thế? Chê tôi già sao?”

“Không không không không…” Thường Manh thầm nói trong lòng: Hơn mình 6 tuổi, theo truyền thuyết thì có lục xung [2], không được, phải đi xem tướng số thôi. Chung quy mà thật sự xung khắc với anh ta, mình nhất định chơi không lại hắn!

Mà Thịnh Thần Hi hơi híp mắt, hôm sau ném cho người nào đó thẻ CMND.

Thịnh Thần Hi, sinh năm nào… 26 tuổi??

Không thể nào? Ngẩng đầu nhìn soái ca trước mặt.

Đối phương đáp: “Hơn em hai tuổi. Có ý kiến gì cứ nói.”

Ai mà dám!

Còn sau này Thường Manh được biết, thực tế trước đây trên thẻ CMND của Thịnh Thần Hi là 28 tuổi, cũng chính là tuổi thực, cô nói xong câu “Anh 30 tuổi rồi à?” hắn mới đi sửa tuổi trên thẻ thành “26 tuổi”.

Thế nên mới nói, thằng cha này… phải dè chừng! Ngay cả “quy định pháp luật” hắn cũng coi thường, nếu về sau hắn muốn cho cô game over, giống kiểu cắt rau ấy, thì hắn hoàn toàn có khả năng không phải gánh “trách nhiệm hình sự”.

Chẳng qua Thường Manh phòng bị đến cuối cùng lại chính là phòng bị tiến đến hôn nhân.

Mà đám cưới này, cũng là cô đưa ra.

Vào lúc ấy, trong khung cảnh ấy, Thịnh Thần Hi nói: “Manh Manh, chúng ta hẹn hò đến giờ, gần nửa năm, cơm đã ăn, phim cũng đã xem, tay cũng đã nắm, hôn cũng đã hôn, tiếp đến em nói nên làm gì?”

Thường Manh khi đó đang cắn miếng khoai, giở đống tài liệu y học, trả lời: “Kết hôn thôi.”

Đối phương thỏa mãn, gật đầu, “Nếu em đã tha thiết muốn kết hôn với tôi đến thế, vậy thì cưới thôi.”

“Két két” Tiếng miếng khoai vỡ vụn.

“Em không…”

“Ừm?”

“…”

Quay trở về với hiện tại. Một tuần sau lễ cưới của Thường Manh và Thịnh Thần Hi, A Manh lần thứ N ngắt điện thoại của cô bạn thân nào đó.

“Hợp” dẫu sao vẫn có thể diện hơn “bị lừa dễ dàng”! Lại nói quả thực cũng hợp mà, hòa hợp “nam tôn nữ ti”. [3]

Thường Manh “tâm sự ngổn ngang” quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc tân gia. Quần áo cũng đã treo lên. Giờ là một đống lớn các thứ đồ có giá trị của Thịnh Thần Hi… sách vở, đồ sưu tầm, tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng lúc Thường Manh giở một cuốn album, cô thích chí vô cùng, bèn ngồi trên thảm lật xem.

Vừa giở đến đoạn Thịnh Thần Hi hồi tiểu học, đương sự bước vào.

Đối phương hơi cau mày, “Sao lại ngồi dưới đất?”

A Manh: “Thịnh, Thịnh Thần Hi, hồi tiểu học anh học cùng một trường với em hả??”

Thành Thần Hi nhìn cuốn album trên tay cô, liền hiểu ra, “Ừm”.

Đồng chí A Manh đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng kinh hãi, “Không phải là… hồi tiểu học, lúc đó, anh chính là một trong mấy cậu nhóc đánh nhau vì em đấy chứ?!” Nếu không sao lại vô duyên vô cớ nhìn trúng cô, sau đó còn kết hôn nữa?

Thịnh Thần Hi ngẩn người, cực kì khinh thường “chậc” một tiếng, “Ai có thời gian đi đánh nhau vì em. Anh chỉ đứng bên cạnh xem trò vui mà thôi.”

“…”

Cưới xong H.

“Thịnh, Thịnh đại ca, tiểu nữ mới đến, ngài nhất định phải hạ thủ lưu tình.”

“Ừm.”

“…”

“…”

“Vào chưa?”

“… Chưa!”

“Ưm… vậy anh tiếp tục đi.”

“…”

“Thịnh tổng, em sai rồi! Ngài nhẹ, nhẹ chút.”

“Chậc, nãy vừa nói chậm quá, giờ lại muốn nhẹ chút. Sao nhiều chuyện thế. Rốt cuộc em muốn nhanh hơn hay nặng hơn?”

“…”

 Hôm sau A Manh không xuống giường. Thầy phụ trách của cô gọi điện đến, Thịnh tổng nghe.

Thầy phụ trách: “Thường Manh à, sao hôm nay không đến trường?”

Thịnh tổng: “Cô ấy bị thương.”

Thầy phụ trách: “Sao lại bị thương??”

Thịnh tổng: “Tai nạn lao động” [4] (Phiên dịch viên: Bị thương vì chồng = =!)

Thầy phụ trách: “Bị thương thì kêu cô ấy nghỉ ngơi hai ngày vậy! Nhưng nếu là tai nạn lao động, phải đi kiểm tra để thanh toán với cơ quan nhé.”

Thịnh tổng lật một trang tài liệu công việc, “Kiểm tra rồi. Không có việc gì thì cúp đây.”

Tút —–

Thầy phụ trách: “…”

Thầy phụ trách: “Ai vậy nhỉ? Sao ngạo mạn thế?”

 —–***—–

[1] Kim Chung Trạo – Thiết Bố Sam: Tuyệt kỹ kungfu, ý chỉ Thường Manh một lòng học hành, không để ý yêu đương.

[2] lục xung: cái này là về tướng số, phong thủy. Các bạn có thể tìm hiểu thêm ~^^

[3] nam tôn nữ ti: quan niệm phong kiến lạc hậu, trọng nam khinh nữ.

[4] Nguyên là 公伤 (giải thích như trong ngoặc) đồng âm với 工伤 (tai nạn lao động)

Thần Hi: có nghĩa là tia nắng ban mai